Chiều hạ nắng, lá rơi bên thềm cũGió đầu thu nghe lạnh nhớ người xưaTrông bóng nắng ngỡ tóc người chấp chớiĐưa bàn tay nhẹ với ánh chiều tan. Ta ngỡ đêm dường như đang đọng lạiRơi vào ta đôi chấm mực giữa lòngĐôi chấm mực dẫu bao lần bôi xoáVẫn hoàn nguyên như ánhĐọc tiếp “Lòng ta vẫn trải dưới hiên trăng”
Bài viết của tác giả:Trí Như
Mưa hạ
( tặng một phận đời đã thong dong ) Người về cõi tịnh xa xưaVọng nghe tiếng khóc trong mưa thưở nàoThương ôi lỡ kiếp má đàoMột thân phận bạc mà dao dác lòng. Người xưa còn đó nhớ mongNhắc câu chuyện cũ mà long đong buồnPhải chăng tạo hóa rẫy ruồngHay lòng bi cảmĐọc tiếp “Mưa hạ”
Những ngày mưa gió lạ
Ta chạnh nhớ giữa đêm trường lặng lẽMột hình dung như gió thoảng bên thềmNụ cười trắng, mái tóc mềm, vai hạcBên hiên nhà khẽ tựa tấm lưng đau. Trăng thu ấy, đã phai màu năm cũMái hiên xưa rêu phủ bụi đóng mờChỉ còn gió từng đêm bơ vơ gọiLan can buồn, trăng chếch,Đọc tiếp “Những ngày mưa gió lạ”
Dạ ưu tư (II)
Tà dương rũ bóng liễu mềm rơi,Lặng lẽ màn đêm phủ lịm đời.Kẻ sĩ mơ hoang ngày mã đáo,Anh hùng gác kiếm mộng rong chơi.Nhân sinh cố hỏi thành hay bại,Khách giả điềm nhiên cuộc đổi dời.Liễu yếu hồ xem gươm cắt nổi,Bần cùng nhạo chí có buông lơi. Đà Nẵng, tháng Tư, 2020
Dạ ưu tư (I)
Canh khuya lặng lẽ ngẫm đời mình,Khắc khoải hồn ai cõi u minh.Thế sự mang mang người ngoảnh mặt,Tiền đồ lúc khúc kẻ dèm khinh.Chim bằng biển bắc mơ cánh vỗ,Vó ngựa trời nam mộng viễn chinh.Hỡi kẻ mơ hùng mang ý nhược,Soi lòng có thẹn mộng bình sinh. Đà Nẵng, tháng Tư, 2020
ánh trăng xưa
đôi khi mây muốn về qua xóm cũthăm trăng xưa còn tỏ bóng bên thềmtrông ánh nước long lanh màu năm thángmà thầm thương dáng liễu rũ mờ đêm. giữa canh khuya mây đứng lặng tần ngầnsoi bóng xuống ngỡ bóng người năm cũmấy thu qua trăng cũng chạm đáy hồngười năm cũ ! đâuĐọc tiếp “ánh trăng xưa”
những mảnh chiều rơi có ngập ngừng
người chở ta qua những con đường nhỏ trời mùa đông lạnh nhớ một người xưa chiều rũ xuống đục như màu tang cũ những mộng trường trôi dạt phía hoàng hôn. người vẫn nói cõi lòng ta chưa đủnên cuộc đời còn cứ mãi lênh đênhta hờn dỗi trách đất trời chưa hiểumột cõiĐọc tiếp “những mảnh chiều rơi có ngập ngừng”