Hồn ta vui chốn phong trần mãi Quê xưa ngoảnh lại vạn trùng xa. Trí Như cảm tác khi đọc hai câu thơ sau: “Vĩnh vi lãng đãng phong trần khách, Nhựt viễn gia hương vạn lý trình.” trong bài kệ Núi thứ Nhất, sách Khóa Hư Lục của vua Trần Thái Tông.
Bài viết của tác giả:Trí Như
Dạo bước vào mùa thu
Cảm ơn rừng đã cho ta im lặng Nỗi lặng im ta thấy cả tấm lòng. Rừng Kê Long, tháng Chín, 2016
Chiều Vu lan
Ta nhớ người khóc từng cơn mưa nhỏ, giữa chiều thu nắng đỏ phía chân đồi. Vu Lan 2016
Cảnh xưa còn đợi người về
Thương thân phiêu dạt mười năm nhỉ Lòng nhớ quê xa chẳng lặng ngừng Hồn mộng tìm về bao lối cũ Mộ người xưa đứng khóc rưng rưng Bạch đàn thuở trước đâu còn nữa Nuối tiếc thương ôi cảnh núi rừng Thôi hẹn xuân nào ta trở lại Tình son tô thắm núi nonĐọc tiếp “Cảnh xưa còn đợi người về”
Mùa hoa nở trong lòng
Những cây hoa anh đào rạo rực nở khi mùa xuân đến. Nhưng rồi cũng rụng tàn thật nhanh theo những cơn gió. Lòng ta háo hức khi cây hoa anh đào ngoài song cửa chớm nụ. Nhưng rồi công việc và những dòng suy tư đã cuốn nỗi mong chờ mùa xuân âm thầmĐọc tiếp “Mùa hoa nở trong lòng”
Nếu người ở lại
Người bỏ con đi, một ngày mùa hạ người đem theo cả, những ánh mặt trời, những cánh chim bay, trong khung trời cũ, người bỏ con đi. Người còn nhớ không, những ngày thơ mới trái tim còn đập, những nhịp tươi vui; người còn nhớ không, những ngày nhỏ dại đêm dài ngồiĐọc tiếp “Nếu người ở lại”
The Children (I Never Had)
mẹ sẽ mãi không bao giờ là mẹdẫu đợi chờ mòn mỏi suốt tháng năm có lầntrong ánh mắtđứa bé gặp tình cờmẹ thoáng thấy con ngày tháng cứ trôimẹ còn hy vọng mãi nhưng con ơi! xin con tha thứ!cơ thể này mẹ chẳng thể cưu mang mẹ đã khóctừng đêmcon biếtkhi giọt máuĐọc tiếp “The Children (I Never Had)”