Nắng chiều đậu xuống bên thềm vắngTừng cụm tuyết rơi lấm tấm vàngCó người lữ khách đi qua phốHỏi sẽ về đâu, bước khẽ khàng. Bỗng nghe đâu đó giữa không gianTrong ánh chiều loang một tiếng cườiĐêm về tựa gối bên trang giấyChợt vết son rơi thấy dáng người. Mười mấy năm rồi, mườiĐọc tiếp “Giữa mênh mông trắng vết son lòng”
Bài viết của tác giả:Trí Như
Một áng mây qua nhuộm sắc vàng
Lòng ta theo gió về qua núiHiu hắt trăng khuya ngọn cỏ gầyHỏi người năm cũ còn đâu đấyChỉ thấy trăng mờ cuối nẻo xa. Trăng ơi đã mấy mùa mưa lạnhNúi vẫn còn xanh gió vẫn đầySao người năm cũ không còn thấyĐể nhạt màu trăng trắng cõi lòng. Người giờ mây gió thongĐọc tiếp “Một áng mây qua nhuộm sắc vàng”
Có chút tình dường như vẫn mênh mông
Có chút tình trên tay anh buốt lạnhVẫn chở con qua những phố đông ngườiMai mốt về, anh bảo: “không chở nữa,Em phải đi bằng những bước của mình.” Con với anh đôi khi lòng ngắt lạnhBởi tình riêng không trọn mối tình chungNhưng con hiểu lòng hai ta hằng giữNhững niệm đời cho mộtĐọc tiếp “Có chút tình dường như vẫn mênh mông”
Lòng thẹn lòng rồi cứ mãi bâng khuâng
Có những đêm, ta nghe lòng khắc khoảiNhớ về ai ? chẳng thấy một bóng hìnhÔi cõi lòng ! mênh mông nhường sa mạcCát trải vàng heo hút gọi trăng khuya. Ta đi suốt dặm trường trong tâm tưởngChỉ gặp ta với từng nỗi quạnh hiuTa thấy mình trong muôn trùng hạt cátHạt cát vàngĐọc tiếp “Lòng thẹn lòng rồi cứ mãi bâng khuâng”
Đêm im lặng
Có những lúc lòng ta như quặn thắtBởi vì đêm, đêm im lặng lạ lùngGió bên thềm thở than từng tiếng vọngNgậm ngùi thôi, đêm im lặng trả lời. Có những lúc ta cần mình im lặngĐể nghe đời vẫn vọng những tiếng thanTa chỉ biết lòng ta nhiều đau khổHỏi rằng người: người đauĐọc tiếp “Đêm im lặng”
Tâm tưởng
Lòng ta muốn, lại đi con đường cũSống lang thang cho trọn phận lữ hànhQuê nhà đó gói thầm trong tâm tưởngThương người xưa thả tóc đợi bên thềm. Thôi ! đừng níu lòng ta về phố cũPhố đã mờ những dấu của ngày xưaĐời như sông trôi hoài con nước lạNhư cảm tình đậmĐọc tiếp “Tâm tưởng”
Mưa cuối thu
Ta nghe gió, nghe mưa, về xóm nhỏXóm vắng người mưa gió lạnh lùng thêmCon nước dâng mang nỗi niềm cố luỹMưa này đi, mưa khác đến, buồn chăng ? Nhớ khi xưa, còn người, cơn bão lớnNước tràn sân gió giật thấy nao lòngDáng người, nhớ, đứng bên khung cửa nhỏMắt lặng nhìn thầmĐọc tiếp “Mưa cuối thu”