Có những đêm, ta nghe lòng khắc khoải Nhớ về ai ? chẳng thấy một bóng hình Ôi cõi lòng ! mênh mông nhường sa mạc Cát trải vàng heo hút gọi trăng khuya.
Ta đi suốt dặm trường trong tâm tưởng Chỉ gặp ta với từng nỗi quạnh hiu Ta thấy mình trong muôn trùng hạt cát Hạt cát vàng thấm đỏ chút phù hoa.
Ta vẫn biết lòng ta còn vương vấn Chút bụi hồng, lạc thú phút tiêu dao Sa mạc cát dưới trăng nhường ảo hóa Mãi mê nhìn tưởng áo lụa nào bay.
Lòng ta đó đã lầm bao nhiêu bận Nhớ rồi quên, nên lạc lối nẻo đời Khi ngoảnh lại, dấu trăng mờ lối cũ Lòng thẹn lòng rồi cứ mãi bâng khuâng.
Đà Nẵng, những đêm mưa bão, tháng Mười một, 2020
( bên dòng sông Hương, Huế, tháng Mười một, 2020 )
Lòng ta muốn, lại đi con đường cũ Sống lang thang cho trọn phận lữ hành Quê nhà đó gói thầm trong tâm tưởng Thương người xưa thả tóc đợi bên thềm.
Thôi ! đừng níu lòng ta về phố cũ Phố đã mờ những dấu của ngày xưa Đời như sông trôi hoài con nước lạ Như cảm tình đậm mấy cũng tàn phai.
Ta phải sống, cho cõi lòng ta sống Cho muôn trùng những tâm tưởng tiêu dao Cho dĩ vãng thôi trói lòng ta nữa Cho bước chân đi, những bước, chẳng ngập ngừng.
* * *
Mấy hôm nay gió mưa về quá đỗi Nhiều phận đời cũng trả kiếp phù sinh Con nước dâng phố nhòa bao kỷ niệm Tâm tưởng còn, hay đã cuốn trôi đi ?
Ôi ! ta ngỡ, đời ta là tâm tưởng Bỏ dễ dàng như một thoáng chiêm bao. Nhưng, tâm tưởng, giữa hai luồng sinh, diệt Bỏ nơi này, đọa nơi khác, làm sao ?
Đã bao lần ta về qua phố cũ Kẻ rong chơi trốn chạy cuộc lữ hành Con đường đất vẫn bụi mờ giăng phủ Kẻ lữ hành lại tiếp cuộc rong chơi.
* * *
Ta hỏi người: có còn trong tâm tưởng, Hay hiên xưa, giữ đó một linh hồn ? Người khẽ bảo: trăng đêm nay vẫn sáng, Ánh sáng này có phải của trăng xưa ?
Ôi ta mộng, người ơi, ta mộng Trí trá cõi lòng cho tâm tưởng buông lung Rồi chiêu cảm những nghiệp buồn năm cũ Trói mình trong ảo tưởng của cuộc đời.
Mai ta đi, ừ, ta phải đi lần nữa Bỏ quê xưa, bỏ lại ánh trăng mờ Kẻ lăng bạt kiếm gì trong cuộc lữ Người đợi ta, mai mốt sẽ trả lời !
Ngày trăng cũ mẹ ngồi bên hiên vắng Mắt chờ ai thăm thẳm vọng trời khuya Mái tóc ngắn khẽ run cơn gió lạnh Dáng mẹ buồn in lặng mảnh sân trăng.
Tuổi thơ con là những đêm cùng mẹ Ngồi trầm tư nghe bóng tối thở dài Con nhìn mẹ đôi mắt cười ráo hoảnh Nỗi mẹ buồn hiên cũ biết mà thôi.
* * *
Ôi tuổi thơ có mấy lần hạnh phúc Mùa trăng lên thơm chiếc bánh vuông tròn Mẹ tảo tần năm ba đôi lượt chợ Hứa mua chi ? con chẳng nhớ nữa là.
Đêm trung thu trống lân rồn rã gọi Mẹ bán về, cắt miếng bánh làm tư Con với anh mỗi đứa cái lồng đèn Cầm tỏn tẻn, chui qua rào, cháy mất.
* * *
Đêm hôm qua con lang thang xuống phố Phố ngàn năm sót lại ánh trăng tàn Nghe khúc nhạc vấn vương ngày tháng cũ Mơ bến sông đèn hoa thả lập lờ.
Người nhạc sĩ có bao giờ tự hỏi Khúc nhạc kia uỷ mị mấy tâm hồn ? Ai nghe đó ? sân đình không một bóng Ngoài bến sông thuyền hoa vẫn dập dờ.
Giữa phố cũ con nhớ ngày phiêu bạc Bạn với trăng với hương phấn cuộc đời Trăng vẫn lạnh như ngày xưa vẫn lạnh Khúc hoan ca lịm tắt dọc phố mờ.
* * *
Con nhớ mẹ không chỉ của ngày xưa Mà nhớ cả lòng ai hằng thương tưởng Dẫu khơi xa, núi thẳm cũng chờ con Chừ người đã vân du về cõi tịnh Đường mây nào còn rẽ lối hiên xưa.
Đêm trung thu những tiếng trống dập dồn Căn nhà cũ nay đã thành hoa lệ Hương trầm thơm, bánh trái cỗ mâm đầy Chợt ngoảnh lại góc hiên buồn một thuở Dáng mẹ ngồi vẫn còn đó chứ đâu Con thấy nét ai cười như sen ngọc Mưa nhẹ rơi trăng rực tỏ bên thềm.